Châu Á và cuộc chiến Thái Bình Dương Tội_ác_chiến_tranh_của_Đồng_Minh_trong_Chiến_tranh_thế_giới_thứ_hai

Binh sĩ đồng minh ở Thái Bình Dương và châu Á đôi khi giết chết các binh sĩ Nhật Bản sau khi họ đã đầu hàng. Một sử gia xã hội của cuộc chiến tranh Thái Bình Dương, John W. Dower, tuyên bố rằng "những năm cuối của cuộc chiến chống lại Nhật Bản, một chu kỳ luẩn quẩn thực sự đã hình thành trong sự đầu hàng miễn cưỡng của binh lính Nhật với việc Đồng minh không quan tâm trong việc tù nhân."[43] Dower cho thấy rằng hầu hết các binh lính Nhật Bản nói rằng họ sẽ bị "giết chết hoặc bị tra tấn" nếu họ rơi vào tay quân Đồng minh, và hậu quả là, hầu hết binh lính Nhật thất bại trên chiến trường thường chiến đấu tới chết hoặc tự sát.[44] bên cạnh đó, thật đáng hổ thẹn cho một người lính Nhật Bản đầu hàng, do đó nhiều người tự tử hay chiến đấu tới cái chết bất kể họ đầu hàng có được đối xử như tù binh chiến tranh hay không.Trong thực tế, Bộ chỉ huy Nhật Bản không cho phép đầu hàng.[45]

Và trong khi nó là "chính sách không chính thức" cho binh lính Đồng minh là không bắt tù binh, thay vào đó họ thường giết chết binh lính Nhật đã đầu hàng."[46] Cũng có những báo cáo là các tù nhân Nhật Bản giấu vũ khí giết chết nhân viên y tế Đồng minh sau khi đầu hàng, các binh lính Đồng minh đã kết luận rằng bắt tù nhân là quá rủi ro[47]

4 tháng 3 năm 1943, trong trận Biển Bismarck, Tướng George Kenney đã ra lệnh cho tàu tuần tra của Đồng minh và máy bay tấn công các tàu cứu hộ Nhật Bản, cũng như những người sống sót từ tàu đắm trên bè cứu sinh và bơi hoặc trôi nổi trên biển.[48] These orders violated the Hague Convention of 1907, which banned the killing of shipwreck survivors under any circumstances.[49]

Trung Quốc

RJ Rummel rằng có rất ít thông tin về đối xử chung đối với các tù nhân Nhật Bản được thực hiện bởi các lực lượng Trung Quốc Quốc Dân Đảng trong cuộc Chiến tranh Trung-Nhật Bản lần thứ hai (1937-1945).[50] Tuy nhiên, thường dân Trung Quốc, cũng như thường dân Nhật Bản, bị ngược đãi bởi binh lính Trung Quốc.Rummel tuyên bố rằng nông dân Trung Quốc "thường có không ít nỗi sợ hãi từ những người lính của mình hơn là họ đã từ Nhật Bản."."[51] Ông cũng đã viết rằng, trong một số đợt tuyển lính nghĩa vụ Quốc Dân Đảng, 90% đã chết vì đói, bệnh tật hoặc bạo lực, thậm chí trước khi họ bắt đầu huấn luyện.[52] Trong "Sự ra đời của Cộng sản Trung Quốc", C.P.Fitzgerald mô tả Trung Quốc dưới sự cai trị của Quốc Dân Đảng trong đó: "người dân Trung Quốc rên rỉ dưới một chế độ phát xít trong những lời than oán."[53]

Ví dụ về các tội ác chiến tranh của các lực lượng Trung Quốc bao gồm:

  • Vào năm 1937 gần Thượng Hải, vụ giết hại, tra tấn và tấn công tù binh Nhật Bản và các thường dân Trung Quốc bị cáo buộc hợp tác với Nhật, được ghi lại trong tấm ảnh được chụp bởi doanh nhân Thụy Sĩ Tom Simmen.[54] (Năm 1996, con trai của Simmen phát hiện hình ảnh, hiển thị những người lính Trung Hoa Quốc Dân Đảng đã hành quyết dân chúng và binh lính Nhật bằng cách chém đầu và xử bắn, cũng như tra tấn công khai)
  • Cuộc nổi loạn Tungchow tháng 8 năm 1937, lính Trung Quốc tuyển mộ bởi chính Nhật Bản đã nổi loạn và chuyển vào bên trong Tongzhou, Bắc Kinh, trước khi tấn công thường dân Nhật Bản và giết chết 280 người.[50]
  • Quân Quốc Dân đảng ở tỉnh Hồ Bắc, vào tháng 5 năm 1943, ra lệnh cho toàn bộ thị trấn chuyển đi và sau đó "cướp bóc" của cải còn lại, bất kỳ dân thường đã từ chối hoặc không chuyển đi, đều bị sát hại.[51]

Australia

Theo Mark Johnston, "giết lính Nhật không có vũ khí là chuyện bình thường" và chỉ huy Úc đã cố gắng để gây áp lực với binh sĩ để thực sự bắt tù nhân, nhưng binh sĩ thường bắt tù nhân cách miễn cưỡng.[55] Sau khi tù nhân đã thực sự bị bắt "thường thì khó để ngăn cản họ giết chết lính Nhật bị bắt trước khi họ có thể được thẩm vấn".[56] theo Charles Lindbergh, binh lính Úc thường ném tù nhân ra khỏi máy bay, sau đó tuyên bố họ đã tự tử.[56] Theo Johnston, như là một hậu quả của hành vi này, "Một số binh lính Nhật chắc chắn sẽ không đầu hàng người Úc".[56] Thiếu tướng Paul Cullen chỉ ra rằng việc giết các tù nhân Nhật Bản trong Chiến dịch Track Kokoda không phải là hiếm.Trong một trường hợp ông nhớ lại trong trận chiến tại Gorari rằng "trung đội dẫn đầu đã bắt giữ năm hoặc bảy lính Nhật Bản và trung đội tiếp theo đến và đâm lưỡi lê các binh sĩ Nhật."[57] Ông cũng nói rằng ông đã tìm thấy những vụ giết người có thể hiểu được nhưng nó đã để lại anh cảm thấy có tội.

Hoa Kỳ

Lính Mỹ ở Thái Bình Dương thường cố tình giết chết lính Nhật đã đầu hàng. Theo Richard Aldrich, người đã xuất bản một nghiên cứu về các nhật ký binh sĩ Hoa Kỳ và binh sĩ Úc rằng đôi khi họ tàn sát tù nhân chiến tranh.[58] Dower nói rằng trong nhiều trường hợp tù nhân Nhật Bản đã thiệt mạng tại chỗ hoặc dọc đường và trong tù.[46] Theo Aldrich, nó đã được phổ biến cho quân đội Mỹ rằng không bắt tù nhân.[59] Phân tích này được sử gia người Anh Niall Ferguson ủng hộ,[60] người cũng nói rằng, vào năm 1943, một bí mật tình báo Mỹ báo cáo rằng chỉ cần có một cây kem và ba ngày nghỉ phép... sẽ khiến lính Mỹ không giết quân đầu hàng của Nhật Bản.[60]

Ferguson trình bày rằng hành động như vậy đóng một vai trò quan trọng trong tỷ lệ chết của tù nhân Nhật Bản là 1:100 vào cuối năm 1944.Cùng năm đó, những nỗ lực đã được thực hiện bởi Ban chỉ huy Đồng Minh "để không có tù nhân",[60] trong số các nhân viên của mình (như những ảnh hưởng đến thu thập thông tin tình báo) và khuyến khích các binh sĩ Nhật Bản đầu hàng. Ferguson cho biết thêm rằng các biện pháp của các chỉ huy quân Đồng minh nâng cao tỷ lệ tù nhân Nhật Bản đã chết, kết quả đó đã đạt đến 1:07, vào giữa 1945.Tuy nhiên, không bắt tù nhân vẫn còn thực hiện trong quân đội Mỹ tại trận Okinawa, từ tháng tư đến tháng sáu 1945.[60]

Ulrich Straus, cho thấy rằng quân đội Đồng minh ghét quân đội Nhật Bản và "không dễ dàng thuyết phục" họ bảo vệ tù nhân, và họ tin rằng binh lính Đồng minh đầu hàng, đã "không có lòng thương xót" từ Nhật Bản.[61] Các binh sĩ đồng minh còn tin rằng binh lính Nhật Bản đã giả vờ đầu hàng, để thực hiện các cuộc tấn công bất ngờ.[61] Vì vậy, theo Straus, "các chỉ huy cao cấp phản đối việc bắt các tù nhân trên cơ sở rằng nó không cần thiết để quân đội Mỹ phải gặp rủi ro..."[61] Khi tù nhân vẫn được thực hiện tại Gualdacanal, người chất vấn Đại úy Burden ghi nhận nhiều tù nhân đã bị bắn trong quá trình vận chuyển, bởi vì "quá phiền phức để đưa anh ta đi".[62]

Ferguson cho rằng đó không phải chỉ có nỗi sợ hãi đối với kỷ luật hoặc việc mất danh dự ngăn cản binh sĩ Đức và Nhật Bản đầu hàng.Quan trọng hơn đối với hầu hết các binh sĩ là nhận thức được rằng nếu đầu hàng sẽ còn đối mặt với kẻ thù nào.[60]

Nhà sử học người Mỹ James J. Weingartner cho rằng số lượng tù binh người Nhật đầu hàng so với tù binh Mỹ là rất thấp chủ yếu là do hai yếu tố quan trọng, một là người Mỹ cho rằng người Nhật là" động vật "hoặc" đồ hạ đẳng"và không xứng đáng với kiểu điều trị dành cho tù binh.[63] Lý do thứ hai được hỗ trợ bởi Ferguson, người nói rằng "quân đội Đồng minh thường coi rằng người Nhật Bản trong cùng một cách mà người Đức coi Nga là Untermenschen.[60]

Hủy hoại xác chết lính Nhật Bản tử trận

Thủy thủ Mỹ với một sọ lính Nhật trên tàu USS PT-341

Một số binh lính Đồng Minh đã thu thập các bộ phận cơ thể người Nhật. Tỷ lệ này của lính Mỹ xảy ra trên một quy mô đủ lớn để các cơ quan chức quân đội Đồng Minh quan tâm đến trong suốt cuộc chiến và đã được thông báo rộng rãi và bình luận trên báo chí Mỹ và Nhật Bản trong suốt thời kỳ chiến tranh. "[64]

Các bộ sưu tập bộ phận cơ thể người Nhật đã bắt đầu khá sớm trong cuộc chiến tranh, vào tháng 9 năm 1942 đã có cuộc xử lý kỷ luật đối với những kẻ sưu tập như vậy.[64] Harrison kết luận rằng, vì đây là cơ hội thực sự đầu tiên để có các vật như vậy (Trận Guadalcanal), "rõ ràng, bộ sưu tập các bộ phận cơ thể trên một quy mô đủ lớn để quan tâm đến các cơ quan chức quân sự đã bắt đầu ngay sau khi bộ phận nào đó trên cơ thể người Nhật Bản bị lấy đi. "[64]

Khi thi thể lính Nhật Bản tử trận được hồi hương từ quần đảo Mariana sau chiến tranh, có khoảng 60% bị mất tích hộp sọ.[64]

Trong một văn bản ngày 13 tháng năm 1944, tại tòa án binh quân đội Mỹ (JAG), Thiếu tướng Myron C. Cramer, khẳng định đó là "các chính sách dã man và tàn bạo", cả hai đều "phản cảm với tất cả những người văn minh"[63] và vi phạm Công ước Geneva về cải thiện các điều kiện của binh lính bệnh và bị thương trên chiến trường, trong đó nêu rõ rằng: "Sau khi tham gia mỗi trận chiến, những người chiến thắng trên chiến trường có trách nhiệm thực hiện các biện pháp để tìm kiếm người bị thương và người chết và để bảo vệ họ khỏi cái chết và điều trị bệnh. "[65] Cramer đề nghị ra lệnh cho tất cả các chỉ huy để cho họ để ngăn cấm việc lạm dụng các bộ phận cơ thể của đối phương.[63]

Những thực tiễn này còn vi phạm các quy tắc phong tục bất thành văn của chiến tranh và có thể dẫn đến án tử hình.[63] Hải quân Mỹ phản ánh ý kiến ​​một tuần sau đó, và cũng nói thêm rằng "các hành vi dã man trong đó có một số nhân viên Mỹ đã phạm tội có thể dẫn đến sự trả đũa của Nhật Bản sẽ được biện minh theo quy định của pháp luật quốc tế".[63]

Ném bom nguyên tử tại Hiroshima và Nagasaki

Vụ ném bom nguyên tử Hiroshima và Nagasaki là sự kiện hai quả bom nguyên tử được Quân đội Hoa Kỳ, theo lệnh của Tổng thống Harry S Truman, sử dụng trong Chiến tranh thế giới lần thứ hai vào những ngày gần cuối của Chiến tranh thế giới thứ hai tại Nhật Bản. Ngày 6 tháng 8 năm 1945, quả bom nguyên tử thứ nhất mang tên "Little Boy" đã được thả xuống thành phố Hiroshima, Nhật Bản. Sau đó 3 hôm, ngày 9 tháng 8 năm 1945, quả bom thứ hai mang tên "Fat Man" đã phát nổ trên bầu trời thành phố Nagasaki.Điều này gây ra cái chết của hơn 90.000–166.000 người chết ở Hiroshima 60.000–80.000 người chết ở Nagasaki [66]

Hãm hiếp

Tội ác này được tuyên bố khi một số binh lính Mỹ hãm hiếp phụ nữ trong trận Okinawa vào năm 1945..[67]

Sử gia Oshiro Masayasu (cựu quận trưởng của Quận Okinawa trong quá khứ) viết dựa trên nhiều năm nghiên cứu:

Ngay sau khi Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đổ bộ, tất cả các phụ nữ của một ngôi làng trên bán đảo Motobu rơi vào tay của lính Mỹ. Vào thời điểm đó, chỉ có phụ nữ, trẻ em và người già trong làng, vì tất cả những người đàn ông đã được huy động cho cuộc chiến. Ngay sau khi đổ bộ, Thủy quân lục chiến quét sạch toàn bộ các ngôi làng, nhưng không tìm thấy dấu hiệu của các lực lượng Nhật Bản. Lợi dụng tình hình, họ bắt đầu trò "săn phụ nữ" vào ban ngày và những người đang ẩn náu tại các nơi trú ẩn không kích tại các thôn, làng, ở khu vực gần đó đã bị tóm từng người một.[68]

Tuy nhiên, thường dân Nhật Bản "thường ngạc nhiên về điều trị tương đối nhân đạo mà họ nhận được từ kẻ thù là Mỹ."[69][70] Theo Islands of Discontent: Okinawa Responses to Japanese and American Power của Mark Selden rằng "Mỹ không theo đuổi một chính sách hãm hiếp, tra tấn và giết hại dân thường như các quan chức quân đội Nhật Bản đã cảnh báo."[71]

Ngoài ra còn có 1.336 vụ cưỡng hiếp được báo cáo trong 10 ngày đầu tiên của sự chiếm đóng của quận Kanagawa sau khi đầu hàng của Nhật.[67]

Liên quan

Tội ác của Quân đội Hoa Kỳ và đồng minh trong chiến tranh Việt Nam Tội ác chiến tranh trong cuộc xâm lược Ukraina của Nga Tội ác chiến tranh của Liên Xô Tội ác của quân đội Hoa Kỳ Tội ác chiến tranh của Đồng Minh trong Chiến tranh thế giới thứ hai Tội ác và hình phạt Tội ác chiến tranh của Nhật Bản Tội ác của Đức Quốc Xã đối với Ba Lan Tội ác Cộng sản (luật pháp) Tội ác chiến tranh

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Tội_ác_chiến_tranh_của_Đồng_Minh_trong_Chiến_tranh_thế_giới_thứ_hai http://books.google.com.au/books?id=MyyGYKgUk94C&p... http://www.awm.gov.au/atwar/remembering1942/bismar... http://members.iinet.net.au/~gduncan/massacres_axi... http://www.randomhouse.ca/catalog/display.pperl?is... http://www.45thinfantrydivision.com/index14.htm http://www.cassino2000.com/cdsc/studi/archivio/n07... http://www.cnn.com/WORLD/9609/23/rare.photos/index... http://users.erols.com/mwhite28/warstat1.htm#ww2us... http://books.google.com/?id=6xMuWmEsAcMC&pg=PA21 http://books.google.com/?id=RMDt86cokDUC&pg=PA16